Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 33: Mở Khu Ký Túc Xá

Chương 33: Mở Khu Ký Túc Xá




By:truyendichgiare.com




-----

Sáng hôm sau…

Ánh nắng yếu ớt, sương mù dày đặc bao phủ trên đỉnh núi, che lấp mọi con đường. Tiến lên phía trước tựa như tiên cảnh nhân gian, quay đầu là sương trắng lượn lờ. Vân Liêu dậy từ rất sớm, một mình đi đến Trọng Lực Trường tu hành.

Đối với hắn, tu hành trong Trọng Lực Trường bốn canh giờ, sau đó tu bên ngoài thêm mấy canh giờ nữa, hiệu quả một ngày bằng người khác tu suốt mấy ngày liền.

Cứ tiếp tục như vậy… Thông Huyền cảnh nằm trong tầm tay.

Nhưng lúc hắn đi ngang Thính Vũ Các của Ôn Bình, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc trước, dù có sương mù, tốt xấu gì cũng thấy được trong phạm vi năm mét, thế nhưng hiện tại… Một mét cũng nhìn không thấu.

Nếu như là người thường, thấy được cũng sẽ chẳng để tâm. Nhưng hắn thì khác, bất kỳ thứ gì khác thường đều có vấn đề, đều đáng chú ý, nếu không, từ Tinh Duyệt thành đến Bất Hủ Tông, sợ rằng hắn đã không còn mạng.

- Đã có chuyện gì?

Nhấc bước tiến vào Thính Vũ Các, Vân Liêu quay đầu nhìn, con đường sau lưng đã biến mất trong sương mù.

Hắn đang đứng giữa một thế giới màu trắng. Ngoại trừ cỏ dưới chân, Vân Liêu không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.

Dựa vào cảm giác tiến lên phía trước, đi được một lúc, định thần nhìn xung quanh, hắn cảm thấy vô cùng bối rối.

Quái… Đường ra đâu rồi?

Cái gọi là giác quan của Luyện thể thập tam trọng giờ cứ như một trò hề.

Bước dọc theo lối mòn, đi thật lâu, vẫn là một màu trắng xóa, con đường không có đầu cuối, không một bóng người, cũng chẳng có vật gì khác.

Lúc hắn định quay trở lại thì…

Móa… Đường đâu rồi?

Vân Liêu cảm thấy thật đau não.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người vỗ vai hắn, Vân Liêu trở tay, trực tiếp xuất quyền, tốc độ cực nhanh, hắn dám khẳng định cho dù là tu sĩ Luyện thể thập trọng cũng chưa chắc có thể phản ứng kịp, thế nhưng… Một quyền của hắn đã bị bắt lại.

- Ngươi đang làm gì?

Giọng của Ôn Bình vang lên, cùng với đó, hắn cũng từ từ xuất hiện giữa sương mù.

Lúc này, Vân Liêu mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thu tay về:

- Tông chủ.

- Sáng sớm không lo tu luyện, tìm ta có việc?

- Hiếu kỳ mà thôi, bởi vì sương mù ở con đường này quá mức dày đặc, thiếu chút nữa ta đã không ra được.

Ôn Bình nhìn Vân Liêu bày ra vẻ mặt vô tội, trong lòng bất đắc dĩ cười.

Hắn thầm nghĩ: Ngươi đâu chỉ thiếu chút nữa không ra được, mà là thiếu chút nữa đi gặp lão diêm vương rồi. Mặt trời còn chưa lên, Ác Linh Kỵ Sĩ vẫn tồn tại, nếu như không phải vừa nãy ta vô tình gặp được ngươi, e là ngươi đã bị bọn chúng làm thịt.

Bất quá Ôn Bình không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ khuyên một tiếng:

- Vân trưởng lão, ngày sau, Thính Vũ Các của ta nếu không có việc gì thì đừng đến. Có việc gấp cứ đứng dưới sườn núi mà gọi, ta nghe được sẽ đi ra.

- Được.

Vân Liêu gật đầu, đi theo sau Ôn Bình, lúc này, mới ra khỏi sương mù.

Nhìn bóng lưng Ôn Bình đi xa, trong lòng Vân Liêu vô cùng cảm khái. Hắn đã đến đây nhiều ngày rồi, nhưng vẫn như cũ, không nhìn thấu Bất Hủ Tông.

Trọng Lực Trường và cả lời hứa hẹn tu hành Trấn phái mạch thuật, chỉ hai thứ đó thôi cũng đủ để Bất Hủ Tông vượt ngoài dự liệu của hắn.

Hiện tại, nói gì đi nữa thì cũng chỉ là một tầng sương mù mà thôi, vậy mà lại có thể vây khốn tu sĩ Luyện thể thập tam trọng. Nói vậy, những thứ có trong Thính Vũ Các hẳn là… Kinh thế hãi tục.

Hả?

Vân Liêu đột nhiên quay người.

Ngưng mắt nhìn về phía Ôn Bình, khí thế của hắn còn chưa kịp tán đi. Vân Liêu há hốc mồm, khiếp sợ trên mặt không thua kém gì so với sương mù trước mắt, hắn không khỏi sợ hãi than một tiếng:

- Một đêm phá lưỡng cảnh?


Khói xanh lượng lờ, như tơ như lựa, tựa như trường màu xanh quấn quanh đỉnh núi.

Ôn Bình đi vào trù phòng, nghe thấy tiếng xào nấu cùng với hương thơm ngào ngạt, hắn không khỏi bật cười ra tiếng.

Về sau có lộc ăn rồi!

Đứng ở cửa, Ôn Bình nhẹ giọng hỏi:

- Thế nào? Đêm qua có lạ giường không?

- Tông chủ, buổi sáng tốt lành. - Hoài Diệp gật đầu - Đây là lần đầu tiên ta ngủ chỗ tốt như vậy. Gối đầu thật là mềm, ôi, chẳng khác nào nằm lên kẹo bông, còn nữa, giường cực kỳ co dãn nha!

- Haha, ngươi thích là tốt rồi. Đúng rồi, không cần phân bàn cho ta, bữa sáng ta sẽ dùng bữa cùng mọi người.

- Tông chủ, cái này không thích hợp cho lắm đâu?

- Không sao cả, hiện tại Bất Hủ Tông chỉ có mấy người, ngươi cần gì phải câu nệ thân phận như vậy? Đúng rồi, lát nữa ngươi đi gọi Vân trưởng lão và bọn người Dương Nhạc Nhạc, bảo họ sau khi ăn xong ta muốn dẫn họ đến một chỗ mới.

- Một chỗ mới?

Hoài Diệp nghi hoặc gãi gãi đầu, đứa mắt nhìn Ôn Bình rời khỏi trù phòng.

Chuẩn bị xong bữa sáng, Hoài Diệp lập tức đi đến Trọng Lực Trường gọi Dương Nhạc Nhạc, thế nhưng đổi lại chỉ là một hồi ghét bỏ.

- Nhạc Nhạc, đến ăn điểm tâm.

- Ăn cái gì mà ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, không thấy ta đang tu luyện sao?

Hoài Diệp cũng không tức giận, nghĩ đến hiệu quả của Trọng Lực Trường, ngay cả nàng cũng muốn bỏ cơm để mà tu luyện.

Thế nhưng, tông chủ đã giao phó trách nhiệm cho nàng…

- Nhạc Nhạc, tông chủ bảo hôm nay muốn mang mọi người đên một chỗ mới… Được rồi, lời cần nói ta đã nói xong, người cứ tiếp tục tu luyện đi.

Dứt lời, Hoài Diệp xoay người định đi.

Đúng lúc này, ba người đang tu hành trong Trọng Lực Trường đồng loạt ngừng động tác, cho dù là thân trưởng lão, Vân Liêu cũng không giữ được bình tĩnh, hắn nhảy khỏi trọng lực trường, lên tiếng hỏi:

- Tống chủ nói là chỗ mới à?

- Đúng vậy, tông chủ có nói gì không?

Nhìn hai cặp mắt sói đói trước mặt, Hoài Diệp không tự chủ lui về sau một bước.

May mắn không phải là buổi tối, nếu không, nàng thực sự cho rằng hai tên này là sắc lang.

- Không có, tông chủ chưa nói gì hết. Bất quá, ta nghe được hắn lẩm bẩm cái gì mà “50 kim một ngày có mắc quá không nhỉ?”. Nhạc Nhạc, ngươi nói xem đây là có ý gì? Rẻ vậy mà…

Dương Nhạc Nhạc tối sầm mặt, bất đắc dĩ nói:

- Yêu trù tiền bối có nhiều tiền nên với ngươi đương nhiên là rẻ.

Dương Nhạc Nhạc bắt đầu tính toán. Trọng lực trường tăng 9 lần tốc độ tu hành, còn có hình thức chiến đấu gia tăng toàn bộ phương vị tu luyện, kích phát tiềm lực, thứ tốt như vậy chỉ cần 30 kim tệ một ngày. Phải tốn 50 kim tệ… Đó là vật gì?

Đương nhiên, hắn không cảm thấy 30 kim tệ là ít, mà là hắn cảm thấy nếu như có thể hỗ trợ tu luyện… Tốn nhiều hơn nữa cũng chẳng sao.

- Triệu Tinh, đi thôi, có lẽ tông chủ muốn mở ra thứ mới.

Tính toán một hồi, Dương Nhạc Nhạc lập tức quay sang hô Triệu Tinh vẫn còn đang khoan thai bước ra khỏi Trọng Lực Trường.

- Đến ngay. - Triệu tinh đáp.

Vân Liêu lại suy nghĩ khác. Kết hợp với những gì chứng kiến sáng nay, từ sương mù cho đến cảnh giới của Ôn Bình, hắn có một suy nghĩ táo bạo.

Dù là Vân Liêu hắn, muốn đột phá từ Luyện thể bát trọng đên Luyện thể thập trọng cũng phải mất một năm, trong khi Ôn Bình chỉ cần… 1 đêm.

Thứ đồ vật mở ra lần này… Chẳng lẽ chính là thứ đã giúp Ôn Bình đột phá hai cảnh giới chỉ trong một đêm?

Lẽ nào là siêu cấp Trọng Lực Trường tăng gấp 100 lần tốc độ tu hành?

Mang theo ước mơ, Vân Liêu lập tức chạy đến chủ điện. Hai người Dương Nhạc Nhạc cũng đuổi sát theo sau. Đầu tiên là sải bước, sau đó bất tri bất giác biến thành chạy, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy một cơn gió lướt qua, để lại vài hạt bụi lấm tấm.

Hoài Diệp thẹn quá hóa giận hướng về phía Dương Nhạc Nhạc hô:

- Không nói cho ta, cũng không đợi ta, ngươi mà là bạn cái gì?

- Đợi ta với! - Hoài diệp vừa đuổi theo vừa hét.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch